Tình Yêu Con Trai



Join the forum, it's quick and easy

Tình Yêu Con Trai

Tình Yêu Con Trai

Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Lúc mới yêu thật vui biết bao nhiêu... ngày tháng mới yêu thật vui biết bao nhiêu!!!

Latest topics

» Em xin chào cả nhà , e mới vào page
Bất ngờ ...........tìm thấy nhau ( sưu tâm I_icon_minitimeTue Sep 01 2015, 00:25 by nahj19

» Nội quy Box kết bạn - giao lưu!
Bất ngờ ...........tìm thấy nhau ( sưu tâm I_icon_minitimeFri Jan 24 2014, 20:25 by 21_bongdem

» Top Tìm Bot Đồng Nai Tp HCM Tâm Sự
Bất ngờ ...........tìm thấy nhau ( sưu tâm I_icon_minitimeThu Jan 02 2014, 16:23 by conmeo.bodo

» tìm gay nha trang
Bất ngờ ...........tìm thấy nhau ( sưu tâm I_icon_minitimeTue Nov 26 2013, 20:24 by tinhyeu7917

» BI AN NHA TRANG
Bất ngờ ...........tìm thấy nhau ( sưu tâm I_icon_minitimeWed Nov 13 2013, 08:24 by tinhyeu7917

» Làm quen và nhờ sự giúp đỡ
Bất ngờ ...........tìm thấy nhau ( sưu tâm I_icon_minitimeWed Aug 07 2013, 16:35 by hung99

» Tim gay handsome ở ghép cùng gay handsome Gần Đầm Sen : Khu dân cư cao cấp. An ninh tuyệt đối
Bất ngờ ...........tìm thấy nhau ( sưu tâm I_icon_minitimeTue Jan 08 2013, 19:19 by galangthang

» Hà Nội cm cái nhẩy!!!!!!!!!!!!!!
Bất ngờ ...........tìm thấy nhau ( sưu tâm I_icon_minitimeThu Jan 03 2013, 08:53 by juniorlee

» tìm bạn gái quan hệ
Bất ngờ ...........tìm thấy nhau ( sưu tâm I_icon_minitimeSun Nov 25 2012, 21:00 by Phamdinhtai

Thống Kê

Hiện có 16 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 16 Khách viếng thăm

Không


[ View the whole list ]


Số người truy cập cùng lúc nhiều nhất là 43 người, vào ngày Sat Dec 16 2023, 09:57


    Bất ngờ ...........tìm thấy nhau ( sưu tâm

    sensitive_schoolboy
    sensitive_schoolboy
    Thành Viên 2
    Thành Viên 2


    Tổng số bài gửi : 313
    Join date : 14/03/2009
    Age : 36
    Đến từ : THIÊN PHONG NGỌC BĂNG CUNG

    Bất ngờ ...........tìm thấy nhau ( sưu tâm Empty Bất ngờ ...........tìm thấy nhau ( sưu tâm

    Bài gửi by sensitive_schoolboy Sun Apr 26 2009, 12:04

    Chap 01:
    Tháng sáu mưa ngâu, trời mưa dầm dề từ ngày này sang ngày khác. Ông trời vừa cười hửng nắng thì chiều đã vội khóc xối xả. Trời mưa nên sẽ lạnh, mà lạnh thì người ta chỉ muốn nằm trên chiếc giường êm ấm. Thế nên 10 giờ sáng, có một con người đang vùi trong chăn ngủ ngon lành. Chợt chuông điện thoại reo vang. Chiếc điện thoại Nó Kìa(Nokia) run lên bần bật bài hát Vô Tình của Cẩm Ly

    ..vô tình em được gặp anh trên thế gian, con tim thơ ngây em đâu biết đâu ngờ...

    Người trong chăn trở mình, ngủ tiếp. Điện thoại vẫn reo vang như muốn thi xem người và máy ai dai hơn. Cuối cùng chiếc điện thoại đã thắng, người ấy lồm cồm bò dậy. Ngáp một cái thật dài, tay bấm nút nghe mà mắt vẫn nhắm tít.

    -Ai thế?
    -Giờ này còn ngủ à con lười?
    -Chị ba? Có chuyện gì ạ?
    -Bạn trai chị mi giới thiệu một anh chàng cực đẹp giai, y như Phan An tái thế. Tới quán Sóng Nhạc ngay nhá!
    -Chiều em tới!
    -Gì lâu vậy? Bộ mi đang ở I rắc à, anh đẹp trai không chờ mi đâu!
    -Dù Tom Cruise có đến cũng phải chờ em ngủ dậy đã. Em cúp đây!
    -Khoan...!

    Những ngón tay nhẹ nhàng bấm nút khóa máy, chiếc điện thoại đáng thương bị vất vào góc giường. Còn chủ nhân của nó thì tiếp tục ' cuộc phiêu lưu của những giấc mơ'. Bên ngoài mưa đang rơi, bên trong người vẫn ngủ.

    Chiều, mưa đã ngừng rơi. Tiếng chuông cửa reo ầm ĩ đánh thức người đang ngủ. Người ấy lò dò bò dậy, xỏ dép vào chân bước ra mở cửa. Đứng ở cửa là một mỹ nhân, à nhầm, là mỹ nam nhân đang đứng chống nạnh nét mặt hết sức cau có.
    -Chiều rồi còn chưa chịu dậy? Mi định nướng khét giường à!?
    -Chị ba vào nhà ngồi chơi, đợi em chút xíu!

    Bỏ mặc khách đứng ngoài cửa, con người đầu tóc bù xù phóng như bay vào nhà tắm đến rớt cả dép. Mỹ nam nhân lắc đầu thở dài bước vào nhà, đi xuống bếp lấy một cốc nước cam ép. Quay ra phòng khách ngồi trên ghế sofa, mỹ nam nhân bật ti vi lên tự nhiên như là chủ nhà. Trong phòng tắm, một gương mặt bèo nhèo ngái ngủ hiện trong gương. Nhanh như chớp, một bàn tay đánh răng, một bàn tay chải đầu, mặc đồ y như có ba bốn bàn tay đang làm. Một phút sau, hiện lên trong gương là một cậu bé có làn da trắng hồng. Đôi mắt to biết cười, cái mũi nhỏ. Miệng bình thường tức không dày không mỏng, không nhỏ không lớn. Tóm lại là bình thường đến bất thường. Đây chính là chân dung của tôi Vương Thiên Thiên, mọi người thường gọi tôi là tiểu Thiên. Bước ra khỏi phòng tắm, tôi tiến đến chiếc ghế còn trống trong phòng khách. Đối diện tôi là chị ba đang mải mê xem phim bộ Hàn Quốc. Chị ba tên thật là Nguyễn Thành Đăng nhưng đọc lái lại là Đan Thanh. Bất cứ ai vô tình gọi chị là Anh thì tốt nhất mau đăng ký một phòng bên khoa tai mũi họng ở bệnh viện. Thế nên mọi người thân mật gọi là chị ba. Chị có mái tóc đen dài óng ả, da trắng, mũi cao như tây. Hàng mi dài sũng nước(vì đang cười cảnh trong phim có con bò trượt vỏ chuối). Dường như đã nhận ra tôi đang ngồi kế bên, chị tắt ti vi quay sang tôi hỏi

    -Sao mi còn chưa thay đồ?
    Tôi chưng hửng với câu hỏi không đầu đuôi nhưng vẫn lễ phép trả lời
    -Thay đồ chi vậy chị ba?
    -Hồi sáng chẳng phải mi hẹn chiều nay sẽ đi, nên bà chị này mới thân hành tới đón mi nè!
    -Ờ, em nhớ ra rồi. Nhưng trời vừa tạnh mưa em sợ lỡ mưa nữa thì phiền, với lại con đường giờ toàn sình lầy. Hay là...
    -'Hay là hẹn bữa khác nha chị?'.Câu này chị nghe mi nói nhiều lần rồi!
    -Vậy lần tới em đổi câu mới!
    -Mi giỡn mặt hả? Giờ đi thay đồ ngay! Hay đợi bà chị này giúp cho!?

    Chị ba vừa nói vừa bẻ tay kêu rôm rốp, khí lạnh từ đâu bay tới như đang ở bắc cực. Tôi mỉm cười cầu hòa lùi dần về phía cầu thang, rồi chạy vụt lên lầu. Thay một chiếc áp pull rộng màu vàng, quần jean xám bạc. Dây nịt gắn vài sợi xích, tôi ngắm mình trong gương mỉm cười hài lòng. Đẹp đơn giản mà sành điệu. Leo lên chiếc Pơ Xì(space) của chị ba, chờ tôi ổn định chỗ ngồi xong chị ba lao xe đi như bay làm tôi suýt rớt lại đằng sau. Đi vòng vèo chừng nửa tiếng đồng hồ, chúng tôi đã tới Sóng Nhạc. Quán cà phê nằm lạc lõng giữa những tòa cao ốc, tường quán sơn màu bảy sắc cầu vồng. Cửa kính dán đầy hình nhân vật trong manga, anime. Trông quán thật là bắt mắt, người đi đường ai cũng ngoái lại nhìn. Cần phải nói thêm đây là quán riêng của chị ba, và tất nhiên nó chỉ tiếp những vị khách 'đặc biệt'. Trong quán vắng hoe, chỉ có hai người khách ngồi gần bàn cửa sổ. Chị ba bước tới ôm cổ một trong hai người khách. Sau đó diễn một màn âu yếm tôi nhìn mà nổi cả da gà, da ngỗng, da...người. Như chợt nhớ ra đứa em bị bỏ rơi từ nãy giờ, chị ba nắm tay tôi kéo lại gần giới thiệu.

    -Đây là bạn trai chị, anh Quốc Hùng. Người kế bên là bạn của ảnh tên Trịnh Uy Phong, còn đây là em trai kết nghĩa của em tiểu Thiên!
    -Em chào anh!
    -Ra em là tiểu Thiên, Đan Thanh thường hay nhắc tới em. Vì em mà bọn anh bị giam ở đây từ sáng đến giờ. Nhưng chờ một người đẹp như em cũng đáng công...Á! Đau anh!!!

    Chị ba nhéo mạnh tai Quốc Hùng làm anh ta la làng, tôi cười hiền trong khi mắt không ngừng rà khắp người anh ta thẩm định. Tôi thầm chặc lưỡi, bồ chị ba toàn là người đẹp. Anh bạn trai thứ một trăm này là khá nhất, dáng người rất chuẩn. Tuy da hơi đen nhưng bù lại cười rất có duyên. Đánh giá cuối cùng của tôi là, người này okie. Quay sang nhìn bạn anh ta, người tôi đông cứng thành đá như gặp phải nữ thần Medusa. Anh ta chỉ có một từ để nói: đẹp hoàn hảo. Mái tóc nâu bồng bềnh lãng tử, đôi mắt đa tình. Sóng mũi cao thẳng, miệng nhỏ hình trái tim. Làn da ngăm khỏe mạnh, chiếc áo thun bó sát làm lộ ra thân hình rất đàn ông. Phải kiềm chế lắm tôi mới không lao vào tấn công anh ta, lòng thầm tiếc phải chi đem theo máy ảnh mi ni. Chụp lén anh ta vài tấm bán ra chắc cũng kiếm được bộn tiền. Chị ba bắt đầu dọn lẩu ra, khui bia cùng nhậu. Tôi không thich bia nên chỉ uống nước suối, anh Quốc Hùng hỏi tôi.

    -Tiểu Thiên, sao em không ăn uống gì hết vậy?
    -Em nó hiền và nhát lắm anh ạ, không biết uống bia rượu. Em nó còn chưa biết yêu là gì!
    -Sao ngây thơ thế?

    Để làm tăng thêm hiệu quả câu nói của chị ba, tôi mở to đôi mắt long lanh mỉm cười ngại ngùng. Còn hai tay thì rờ ra sau lưng xem đuôi cáo có thò ra không.

    -Con trai thì phải tập uống bia, cạn ly nào!

    Anh đẹp trai dí ly bia vào miệng tôi, tôi quay sang chị ba cầu cứu. Nhưng chị đang bận chăm sóc anh rể, nào có thèm để ý đến tôi. Sức yếu thế cô tôi đành nhắm mắt nốc cạn. Bia chẳng ngon gì hết, vị đắng mà còn nồng nữa. Thật không hiểu sao người ta lại thích uống thứ này. Ý thức tôi bắt đầu mơ hồ, hình như tôi còn uống thêm vài ly. Sau đó thì tôi không còn thấy gì nữa. Trong mơ hồ tôi cảm nhận được một hơi ấm dịu dàng bao quanh mình, thật dễ chịu.

    Tia nắng ấm áp len vào khe mắt như muốn đánh thức người, tôi còn buồn ngủ nên quay sang trái để tránh tia nắng gắt. Tay tôi chạm phải một vật mềm mềm, là gối ôm à. không phải, thứ này nong nóng có hơi ấm. Là thứ kỳ lạ gì nhỉ, tôi tò mò mở mắt ra. Đập vào mắt tôi là một cảnh tượng làm tôi suýt thét lên. Anh đẹp trai đang nằm cạnh tôi, ảnh nude hoàn toàn, nhìn xuống người mình tôi cũng trong tình trạng không mảnh vải che thân. Nhìn kỹ thì đây là phòng trong khách sạn, chẳng lẽ tối qua tôi và anh ta đã...Không được, tiểu Thiên, mày phải bình tĩnh suy nghĩ. Biết đâu chỉ là hiểu lầm thì sao. Hít một hơi thật sâu tay run run lau mồ hôi ở trán, tôi nhanh chóng mặc đồ rồi tới kêu anh ta dậy để hỏi cho ra lẽ. Người gì mà ngủ say như chết, bứt tóc chọt chọt ở chân anh ta không tỉnh. Thọt lét, anh ta không tỉnh. Hét vào tai anh ta muốn bể giọng anh ta vẫn ngủ, đến mức này tôi đành dùng cách cuối cùng tuy hơi bạo lực. Bẻ tay kêu răng rắc, tôi xuất thủ vả vào mặt anh ta đến cái thứ mười thì gương mặt đẹp trai giờ sưng như cái bánh bao mới mở mắt ra. Anh ta ôm mặt nhăn nhó hỏi tôi

    -Sao đánh tôi?
    -Tại kêu hòai anh không tỉnh, làm vậy cho nhanh. Tôi có chuyện muốn hỏi anh
    -Gì!?
    -Sao tôi ở đây? Trong...khách sạn?
    -Tối qua cậu say quá, tôi lại không biết nhà cậu ở đâu nên đành đưa tới khách sạn!
    -Thế...lúc tỉnh dậy tôi và anh trong tình trạng... người không mảnh vải. Tối qua chắc chúng ta không có làm chuyện gì đâu ha?

    Anh ta nhìn tôi một lúc rồi cười đểu, sao mà tôi ghét nụ cười này quá. Hình như tôi đã biết câu trả lời rồi

    -Đúng là đêm qua chúng ta đã làm chuyện 'ấy'!

    Ầm ầm, nghe như sét đánh ngang tai, tôi đứng chết trân như Từ Hải. Như còn thấy chưa đủ, hắn ta đứng dậy quấn tấm mền ngang hông đi qua tôi thì thầm

    -Mà, đêm qua cậu tuyệt lắm!

    Rồi xong, dây thần kinh chịu đựng đã đứt cái phựt. Mười chín năm trong trắng của tôi, mười chín năm giữ gìn thế mà hắn dám cướp đi. Lửa hận phun trào, tôi lao vào xử tội tên trộm dám cướp đi báu vật quý giá nhất đời tôi. Sau khi tặng hắn mắt trái xanh, mắt phải đen, khắp người màu đỏ lấm chấm tím. Tôi hiên ngang ra đi với tiếng cười chiến thắng vang vọng khắp phòng.
    sensitive_schoolboy
    sensitive_schoolboy
    Thành Viên 2
    Thành Viên 2


    Tổng số bài gửi : 313
    Join date : 14/03/2009
    Age : 36
    Đến từ : THIÊN PHONG NGỌC BĂNG CUNG

    Bất ngờ ...........tìm thấy nhau ( sưu tâm Empty Re: Bất ngờ ...........tìm thấy nhau ( sưu tâm

    Bài gửi by sensitive_schoolboy Sun Apr 26 2009, 12:05

    Chap 02:

    Tôi tên Trịnh Uy Phong, hai mươi tuổi, đẹp trai, nhà giàu. Không phải tôi xạo đâu nha, cha mẹ tôi là tổng giám đốc công ty gì đó tôi không nhớ tên. Nói chung là tôi giàu. Bà cố tôi là người Đức nên tôi mang một phần tư dòng máu lai. Cao 1m85 thân hình đúng chuẩn người mẫu, gương mặt lại đẹp trai từ nhỏ tôi muốn thứ gì là có thứ đó. Vậy mà có kẻ bắt người đẹp trai như tôi đây chờ từ sáng đến chiều, thật không thể tha thứ. Nếu không phải ngại trời mưa và nể mặt người bạn tôi đã về ngủ lâu rồi. Chiều 5 giờ rốt cuộc Đan Thanh cũng đưa người tới,theo sau Đan Thanh là một cậu nhóc. Mười chín tuổi so với tôi thì không nhỏ gì lắm, nhưng nhìn cái gương mặt trẻ con búng ra cả lít sữa. Đeo thêm cặp kính cận che hết nửa gương mặt bầu bĩnh. Cậu lùn quá, chỉ cao khoảng 1m65 thế nên tôi không kềm được phải thầm gọi cậu ta là nhóc. Cậu nhóc không biết uống bia, đúng là trẻ con. Vì đang chán nên tôi ép nhóc uống một ly, không ngờ nhóc dễ say đến thế. Mới uống có một ly đã say không biết trời trăng, thế mà nhóc cứ giành uống tiếp. Tôi vào nhà tắm một lúc đến khi bước ra thì Hùng và Đan Thanh đã đi đâu mất, bỏ lại tôi và nhóc bơ vơ. Tôi không thể để nhóc ngủ lại quán được, nhỡ nhóc trúng gió thì tôi thành thủ phạm à. Tôi đón taxi đưa nhóc vào khách sạn tôi quen, nhóc vẫn ngủ say để mặc tôi vất vả đưa nhóc vào phòng. Vừa định đặt nhóc nằm xuống thì nhóc lập tức ói cả vào người tôi, thế là tôi phải tắm cho nhóc sạch sẽ và tắm cả cho tôi. Xong xuôi, quá mệt để mặc đồ, tôi kéo nhóc lê lết lên giường nằm ngủ cho đến sáng.

    Đang ngủ ngon thì thấy mặt rát rát, tôi mở mắt ra thấy nhóc đang ở trước mặt. Tay nhóc đang trên mặt tôi, mà mặt tôi trong gương ở trên tường thì in rõ dấu năm ngón tay đều, đẹp, rõ nét không nhòe. Ôm cái mặt đang ngày càng sưng, tôi nhăn nhó hỏi.

    -Sao đánh tôi?
    -Tại kêu hoài anh không tỉnh, làm vậy cho nhanh!

    Nhóc tỉnh bơ nói làm tôi tức trào máu, có biết tại ai mà tôi mệt đến không thức dậy nổi. Nhưng thôi, người lớn không thèm chấp con nít. Nhóc lại hỏi tôi bằng giọng ngang như cua.

    -Tôi có chuyện muốn hỏi anh!
    -Gì?_Tôi trả lời giọng bực bội
    -Sao tôi ở đây? Trong..khách sạn?
    -Tối qua cậu say quá, tôi lại không biết nhà cậu ở đâu nên đành đưa tới khách sạn!

    Nhóc chợt ngập ngừng như có điều gì khó nói, những ngón tay xoắn vào nhau. Còn mặt thì đỏ ửng, nhóc có gì khó nói đến vậy à. Hay là...nhóc yêu tôi rồi, muốn tỏ tình với tôi. Gì chứ chuyện này tôi gặp hoài, mà nhóc cũng khá xinh, chắc tôi sẽ nhận lời. Chợt nhóc ngước mặt lên nhìn tôi, nói nhanh như sợ bị cướp lời.

    -Thế...lúc tỉnh dậy tôi và anh trong tình trạng...người không mảnh vải. Tối qua chắc chúng ta không làm chuyện gì đâu ha?

    Ra không phải nhóc tỏ tình với tôi, chuyện chỉ có vậy mà cũng ngập ngừng. Nhìn đôi mắt long lanh cầu xin của nhóc trong tôi dâng lên cảm giác muốn phạm tội, thế là tôi mỉm cười gian ác nói với nhóc.

    -Đúng là đêm qua chúng ta đã làm chuyện 'ấy'!

    Nghe tôi nói xong người nhóc cứng đơ, đôi mắt mở to kinh hoàng. Cười thầm trong bụng tôi quyết định đánh cú dứt điểm, lấy tấm mền quấn quanh bụng tôi bước xuống giường đến bên nhóc thì thầm vào tai.

    -Mà, tối qua cậu tuyệt lắm!

    Hình như tôi nghe loáng thoáng tiếng gì đó đứt bựt, tôi nhịn cười quay qua nhóc định nói tôi chỉ đang đùa, nhưng miệng tôi chợt khô khốc. Mặt nhóc đỏ bừng, hình như không phải vì xấu hổ, nhóc lao vào tôi như cơn bão. Nhìn nhóc nhỏ con vậy mà khi giận đánh thắng cả đai đen Karate như tôi. Nhóc ra đi với tiếng cười chiến thắng, tôi ở lại cùng thân xác đầy thương tích. Trong suốt hai mươi năm tôi sống, lần đầu tiên mới bị người ta đánh, nhóc thật khác với những người xung quanh tôi. mà lúc nhóc giận gương mặt thật đáng yêu, cú đấm của nhóc tràn đầy sức sống. Tôi muốn suốt đời được nhóc đánh quá, nghĩ tới nhóc tim tôi chợt đập mạnh. Theo kinh nghiệm học từ bạn bè và sách báo thì hiện tượng này gọi là yêu. Tôi yêu nhóc rồi sao, vậy là tôi không còn biệt danh công tử tủ lạnh nữa. Cầm chiếc điện thoại Samsung, tôi gọi cho một người

    -A lô, là tôi đây. Ngay lập tức điều tra kỹ về người tên Vương Thiên Thiên cho tôi, trong hai tiếng nữa phải có đủ hồ sơ trong phòng tôi!

    Tiếng cúp máy vang lên khô khốc, một nụ cười đen tối hiện ra trên gương mặt đẹp trai. Cả tia nắng cũng phải giật mình sợ hãi chạy trốn.

    -Chờ anh nhé, my sweet honey!
    sensitive_schoolboy
    sensitive_schoolboy
    Thành Viên 2
    Thành Viên 2


    Tổng số bài gửi : 313
    Join date : 14/03/2009
    Age : 36
    Đến từ : THIÊN PHONG NGỌC BĂNG CUNG

    Bất ngờ ...........tìm thấy nhau ( sưu tâm Empty Re: Bất ngờ ...........tìm thấy nhau ( sưu tâm

    Bài gửi by sensitive_schoolboy Sun Apr 26 2009, 12:05

    Chap 03:

    Sau này nghĩ lại, tôi biết hắn ta chưa làm gì tôi. Vì ngoài cơ thể mệt mỏi tôi không đau nhức chỗ nào như trong mấy cái manga yaoi thường nói. Thế ra tên đáng ghét đó dám lừa tôi, xem tôi như con dế hắn quay trong tay à. Tiểu Thiên này ghét nhất bị người ta lừa, ngước nhìn trời xanh tôi thầm tự hứa:từ nay không tin những gã đẹp trai đểu giả nữa. Nhất là tên Trịnh Uy Phong. Nhưng, chuyện đời thường khó nói. Hình như trái đất đang thu nhỏ lại mới để tôi gặp hắn nữa, xui xẻo hơn tôi phải Sống Chung với hắn.

    Ông trời ơi! Con đã làm gì nên tội mà ông nỡ sai ma quỷ tới hành hạ con!
    ======================================== =============================


    Thứ sáu ngày mười ba, ngày xui xẻo.

    Tôi vốn không tin mấy chuyện mê tín nên vẫn vô tư chạy sang nhà chị ba chơi. Vừa xỏ chân vào đôi giày Bata chuẩn bị bước, dây giày tự nhiên đứt phực làm tôi suýt té nhào. Đôi giày tôi chỉ mới mua ngày hôm qua, tôi tiếc rẻ nói.

    -Hàng rẻ là hàng dỏm, lần sau phải thêm ít tiền mua giày mới để bảo toàn tính mạng !

    Thay một đôi giày không dây khác, tôi hớn hở mở cửa bước ra. Một chú mèo đen xinh xắn mủm mỉm đang ve vẩy đuôi nhìn tôi kêu 'ngao ngao'. Lòng hơi lo sợ nhưng tôi vẫn cứng miệng nói.

    -Chỉ là trùng hợp...

    Ngay lập tức trời trong xanh hóa mây đen, xa xa trên cột điện từng đàn quạ kêu tiếng thê lương. Người ta nói 'có kiêng có lành', thế là tôi quay gót vào nhà trùm mền ngủ cho khỏe. Đang ngủ chập chờn thì tiếng chuông cửa lôi tôi ra khỏi giấc mơ yêu dấu. Bực bội vì bị đánh thức, tôi bước xuống cầu thang nặng như voi chạy. Cánh cửa bật mở, ba mẹ lao vào ôm hôn tôi rối rít.

    -Cục cưng của ba, ba nhớ con quá hà. Để ba ôm cái nào !
    -Cục vàng của mẹ, mẹ và ba đi vắng mấy tháng chắc con buồn lắm phải hôn? Mẹ có mua nhiều gấu Misa cho con nè !

    Quá quen với chuyện này, tôi đứng im chịu trận màn hôn hít ôm xiết của ba mẹ. Theo kinh nghiệm mười chín năm đau khổ, nếu tôi chống cự lại thì không chỉ được ôm mà còn thê thảm hơn nữa. Mang vẻ mặt nhăn nhó trong vòng tay ba mẹ, tôi nhìn thấy một người ngay cả trong mơ tôi cũng không muốn thấy. Dụi mắt nhiều lần để chắc mình không bị ảo giác, cuối cùng tôi la lên

    -Sao anh ở đây !?

    Ba mẹ nghe tôi la liền ngừng màn thân mật tình cảm phụ tử quay sang nhìn người khách. Rồi quay sang tôi giải thích

    -Đây là Trịnh Uy Phong, con trai bạn của ba mẹ. Vì nhà cậu ta xa trường nên tạm đến nhà chúng ta ở, Phong lớn hơn con một tuổi nên phải gọi là anh nhé ?
    -Rất vui được biết em, từ nay làm phiền em rồi !

    Hắn ta cười như chỉ mới gặp tôi lần đầu. Gã gian xảo này lừa được ba mẹ bằng cái mặt anh đẹp trai non nớt nặn ra nước, nhưng không lừa nổi tiểu Thiên tôi đâu. Mà khoan, ba mẹ vừa nói hắn sẽ sống chung với tôi à. Không được, tôi phải từ chối ngay.

    -Ba mẹ, con không...!
    -Thôi giờ ba mẹ bận công việc rồi, khi rảnh sẽ phone cho con. Bye bye con yêu !!

    Đến và đi nhanh như gió, cặp vợ chồng son nắm tay nhau lên phóng xe đi về cuối chân trời. Bỏ lại đứa con đáng thương trong vòng tay của ác quỷ. Tiếng hắn vang lên sau lưng làm tôi giật mình muốn rớt tim

    -Phòng tôi ở đâu ?
    -Trên lầu, căn phòng thứ hai bên trái, anh làm ơn đừng có đứng sau lưng tôi thì thầm. Nghe gớm lắm !!
    -Phòng cậu ở đâu thế ?
    -Kế phòng anh, hỏi làm gì !?
    -À...

    Hắn lại cười,sao tên này thích cười thế nhỉ. Mà hắn cười có đẹp gì cho cam, nụ cười của hắn chỉ đóng được một cái mác độc quyền: Cực Đểu.

    -Tôi mắc bệnh mộng du, hỏi cho biết phòng cậu ở đâu để mà...

    Hắn bỏ lửng câu nói quay lên phòng cất đồ, còn tôi đứng đó khắp người run rẩy vì lạnh và sợ. Liệu tôi có giữ được mười chín năm trong trắng khỏi tên ác quỷ này không.

    Thứ sáu ngày mười ba, đúng là ngày xui xẻo.

    ======================================== =============================


    Trời hừng sáng, tôi ngồi thu lu ở góc giường với cặp mắt thâm quần. Cả đêm qua tôi không ngủ, làm sao ngủ được khi cạnh phòng mình là một con sói. Dù đã khóa cửa nhưng tôi vẫn không yên tâm, thế nên phải thức đến sáng để canh chừng. Mà sao đêm qua hắn không vào phòng quấy rầy tôi, rõ ràng hôm qua hắn đã nói...Khoan đã, mắc gì tôi thấy thất vọng. Hắn không tới thì tôi phải vui mừng chứ, thôi không nghĩ tới hắn nữa chỉ thêm mệt. Tôi đứng dậy thay đồ để đi học, bước xuống lầu đã thấy hắn ngồi đọc báo. Tôi phớt lờ hắn đi vào nhà bếp ăn sáng, ăn xong bánh mì phết mứt dâu tôi đứng dậy mở cửa đi học. Lạ là tôi đi một bước hắn đi một bước, tôi ngừng hắn cũng ngừng. Được khoảng ba phút tôi bực bội quay sang hỏi hắn

    -Sao anh đi theo tôi !?
    -Tôi đâu có theo cậu, chỉ tình cờ đi chung đường !
    -Anh đi đến đâu mà nói là chung đường !?
    -Đại học Tự Nhiên !

    Đất trời nghiêng ngả, bốn chữ Đại học Tự Nhiên như núi thái sơn đè lên đầu tôi. Ở chung nhà còn chưa đủ sao giờ còn chung trường nữa. Chắc kiếp trước tôi thiếu nợ gì hắn một món nợ gì đó lớn lắm, nên giờ hắn theo đòi nợ tôi đây mà. Thất thểu từng bước chân nặng như đeo chì, tôi chỉ còn cách cầu nguyện đến trường hắn không gây họa làm liên lụy đến tôi.
    Người ta thường nói 'đừng hy vọng quá nhiều, để phải thất vọng', giờ thì tôi đã hiểu ý nghĩa câu nói này. Buổi lễ khai giảng diễn ra hết sức tốt đẹp, tôi ngáp đến sái quai hàm do thiếu ngủ. Rồi tới hắn, thủ khoa, tân sinh viên lên đọc diễn văn. Bài diễn văn của hắn tôi nghe xong muốn té ghế ngất xỉu tại chỗ.

    -Tôi tên Trịnh Uy Phong, tôi thi vào trường này chỉ để theo đuổi một người. Vương Thiên Thiên, I love you !!!

    Thể đấy, nói xong hắn toe toét cười như vừa đọc một bài diễn văn đoạt giải Noben. Khi về chỗ hắn còn quay xuống nháy mắt với tôi nữa chứ, phải kềm chế lắm tôi mới không bay ra đập hắn một trận tội nói bậy. Các nữ sinh viên từ lúc hắn bước lên sân khấu mắt đã mang hình lời trái tim muốn nói, giờ đang nhìn khắp nơi tìm xem Vương Thiên Thiên là đứa nào mà dám cướp bạch mã hoàng tử của các chị. Tất cả là tại hắn, Trịnh Uy Phong. Giờ đây cuộc sống học đường mơ mộng của tôi đã tan như bọt xà phòng. Trịnh Uy Phong, tôi hận anh. Đau. Gì thế, mới nãy tim tôi hình như nhói lên một cái, chẳng lẽ tôi bị bệnh tim. Đúng là tại quen hắn mà tôi mắc thêm chứng bệnh lạ rồi.

    Tôi theo dòng người đi tới lớp học bên khoa văn, vừa ngồi vào bàn tôi liền bị hai đứa bạn thân tấn công.

    -Ê, tiểu Thiên. Bạn bè mà mày giấu kỹ ghê, quen người đẹp trai đó hồi nào vậy ? Kể cho tụi tao nghe coi !

    Nhỏ Tường Vy hóng hớt, nhỏ là tiểu thư một tập đoàn lớn. Xinh đẹp có cá tính, cao 1m72 nên nhỏ có nhiều cái đuôi đếm hoài không hết. Nhưng chẳng hiểu sao đến giờ nhỏ vẫn phải ca bài 'Đời tôi cô đơn' kể cũng lạ. Tường Vy là một người bạn tốt, tiếc rằng nó mắc tật nhiều chuyện và mê yaoi. Còn nhớ khi tôi học lớp mười, có lần giờ ra chơi tôi ngồi trong lớp coi manga yaoi. Nhỏ vô tình nhìn thấy liền xáp vô nói chuyện rồi thân luôn từ đó.

    -Mày đừng nói bậy, trên đời này thiếu gì người tên Vương Thiên Thiên. Tao đâu có biết anh ta là ai đâu !
    -Nhưng tao thấy anh ta có quay xuống nháy mắt với mày mà !?

    Tôi tắt đài luôn, gì chứ thằng Thọ mà nói là có chứng cứ hẳn hỏi đừng hòng chối cãi. Thọ là con một bà phóng viên nổi tiếng và một ông diễn viên người Nhật. Thế nên nó còn lùn hơn Tường Vy, nhưng dù sao nó vẫn cao hơn tôi. Kế thừa dòng máu phóng viên, tò mò cộng nhiều chuyện. Thằng Thọ thu thập tin tức cực nhanh nhạy, từng ngõ ngách trong thành phố nó nắm rõ trong lòng bàn tay. Bởi vậy tôi chẳng bao giờ dám chọc giận Thọ, lỡ nó nổi điên đi rêu rao chuyện xấu của tôi thì chết. Thọ và Tường Vy quen nhau từ hồi còn mặc tả, tôi quen Thọ qua nhỏ Tường Vy. Thằng này luôn nói 'tao không thích con trai, tao chỉ mê Britney Spear'. Nhưng hễ có anh đẹp trai nào đi ngang qua chỗ nó, là mắt nó sáng như đèn pha ô tô. Mắt chớp lia lịa muốn rụng lông mi, miệng thì không ngừng tươm nước. Đôi khi tôi tự hỏi, sao mình quen được mấy đứa quái như vậy nhỉ. Nhỏ Tường Vy và thằng Thọ cùng đồng thanh nói, thì mày cũng quái đản đâu kém tụi tao.

    Sau hai tiết học dài căng thẳng, giờ nghỉ giải lao đã đến. Như thường lệ, tôi, nhỏ Tường Vy, thằng Thọ sẽ cùng nhau đi ăn trưa.

    -Hôm nay ăn món gì ?
    -Mì nha ?
    -Thôi đi ông, lúc nào hỏi cũng là món mì. Muốn thành người mì luôn chắc !?
    -Tường Vy phải biết thằng Thọ là tín đồ giáo phái mì mà !
    -Ở ha, tao quên mất !
    -Hai người hùa nhau trêu chọc tao !?
    -Ha ha ha...

    Đang cười ngon trớn thì tôi nín bặt vì thấy biểu hiện hai đứa bạn kỳ kỳ, nhỏ Tường Vy mắt thành hình trái tim y như lúc thấy manga yaoi mới. Còn thằng Thọ thì chớp mắt lia lịa, triệu chứng mê trai đẹp đây mà. Tôi tò mò quay ra sau xem ai khiến hai đứa bạn tôi 'đứng hình'. Một đám đông các cô gái đứng chắn trước hành lang, tôi nheo mắt cố nhìn kỹ hơn thì thấy. Là hắn, Trịnh Uy Phong. Hắn đang làm gì ở hành lang lớp tôi, đừng nói là hắn đến tìm tôi nha. Lúc sáng tôi còn chưa đủ thê thảm hay sao mà hắn muốn đạp tôi thêm một cú nữa. Vì quá sốc nên tôi cũng đứng hình như hai đứa kia, chỉ kịp hoàn hồn khi nghe tiếng khăn giấy sột soạt. Nhỏ Tường Vy nói với thằng Thọ

    -Lau miệng đi mày, nhìn gớm quá. Vật đã có chủ rồi mà mày còn ham hố thấy sợ luôn !
    -Tao ngắm thôi chứ có rớ vô đâu mà mày sợ bị sứt mẻ !?

    Tôi phải chạy trốn gấp, các cô gái mà thấy hắn trò chuyện với tôi. Rồi bể ra vụ sống chung là tôi tàn đời. Nghĩ là làm, tôi nhún chân chuẩn bị vọt ra cửa sổ nhưng bị khựng lại nửa chừng vì một bàn tay to nắm chặt vai tôi. Không cần quay lại tôi cũng biết chủ nhân bàn tay này là ai. Mà sao khi bàn tay này chạm vào vai tôi, cơ thể tôi chợt thấy tê tê, kỳ kỳ.

    -Mình cùng đi ăn nhé tiểu Thiên ?

    Hắn nở một nụ cười phát sáng, tất nhiên tôi không bị hắn mê hoặc nhưng những người sau lưng tôi thì có. Quả nhiên, các cô gái đồng loạt ngất xỉu vì mất máu. Tôi chắp tay thầm cầu nguyện cho những con cừu đáng thương sớm được yên giấc ngàn thu. Quay qua hắn tôi định mở miệng từ chối lời mời thì thằng Thọ bịt mồm tôi lại. Nó dán băng keo miệng tôi, trói tôi lại rồi quăng vào góc lớp. Nhỏ Tường Vy lon ton chạy tới chỗ hắn.

    -Xin chào, em tên là Tường Vy, còn đây là Thọ. Tụi em là bạn thân của tiểu Thiên, rất vui được biết anh !
    -Hân hạnh được làm quen, cứ gọi tôi là Phong !
    -Anh Phong, bọn em cùng đi ăn với anh và tiểu Thiên được chứ ?_thằng Thọ giở giọng lợi dụng
    -Được mà, càng đông càng vui !
    -Hay quá, chúng ta đi thôi tiểu Thiên !

    Tôi ú ớ phản đối nhưng ba con quỷ đâu thèm nghe, nhỏ nắm dây kéo tôi đi về phía nhà ăn. Tường Vy và Thọ có vẻ thân thiết với hắn, công nhận hắn có tài ăn nói thu hút người khác nhưng không vì thế mà tôi bớt ghét hắn.Nghĩ xem, bạn ngồi ăn mà xung quanh các viên đạn từ mắt các cô gái cứ bay về phía bạn. Lo sợ bị trúng đạn thì thử hỏi bạn có ăn ngon được không. Không thể để chuyện này tiếp diễn, hắn phải đính chính lại những lời bậy bạ của hắn.

    Chiều tan trường, tôi lôi ngay hắn về nhà. Ấn hắn ngồi xuống ghế tôi dùng bộ mặt nghiêm túc nhất để nói

    -Ngày mai vào trường anh phải đính chính lại những lời bậy bạ anh nói lúc sáng !
    -Tôi lúc sáng nói gì ?
    -Còn giả bộ !? Chuyện anh nói anh yêu tôi ấy, anh phải rút lại ngay. Tôi không muốn bị hiểu lầm vì lời nói đùa của anh !!!
    -Tôi không nói đùa ! Tôi thật lòng yêu em !!!

    Gương mặt hắn thoáng trở nên nghiêm túc, không còn vẻ cười cợt thường ngày. Lời hắn nói làm tôi bối rối, nhất thời không biết nói sao. Tôi vừa nói vừa lùi dần vào góc tường, hắn cũng tiến dần về phía tôi.

    -Anh...anh không được nói bậy !!!
    -Anh yêu em, tiểu Thiên. Là thật lòng !
    -Anh không được...! Tôi không cho phép...!!

    Tôi bị hắn dồn đến chân tường, quá sợ hãi tôi không biết mình đang nói gì nữa. May hắn không tiến lên nữa mà quay sang hướng nhà tắm. Trước khi đi hắn không quên nói một câu

    -Bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ tích cực theo đuổi em. Tiểu Thiên, sớm thôi, em sẽ là người của tôi !
    -Mơ đi !!!

    Tôi gào, hắn không nói gì chỉ cười cười, tay nựng nhẹ vào má tôi rồi bỏ đi. Cảm giác tê tê lại xuất hiện, mặt tôi bất giác đỏ bừng không kiểm soát nổi.

    Đêm, có một con quái thú đang gào thét.
    sensitive_schoolboy
    sensitive_schoolboy
    Thành Viên 2
    Thành Viên 2


    Tổng số bài gửi : 313
    Join date : 14/03/2009
    Age : 36
    Đến từ : THIÊN PHONG NGỌC BĂNG CUNG

    Bất ngờ ...........tìm thấy nhau ( sưu tâm Empty Re: Bất ngờ ...........tìm thấy nhau ( sưu tâm

    Bài gửi by sensitive_schoolboy Sun Apr 26 2009, 12:05

    Chap 04:

    Mở cửa sổ đón ánh nắng mặt trời vào phòng, tôi khoan khoái vươn vai hít thở không khí trong lành. Đêm qua tôi đã ngủ rất ngon, tôi vốn thuộc dạng khó ngủ, ngay ở nhà cũng không ngủ ngon được như vậy. Có lẽ vì được ở cạnh người mình yêu nên tôi ngủ ngon hơn chăng. Miệng lẩm bẩm bài hát ‘Anh đẹp trai’ của Châu Gia Kiệt, tôi vừa thay đồ xuống nhà ăn sáng

    ...anh năm bờ oăn đẹp trai dễ thương, mà con tim rất chung tình...

    Ăn sáng xong tôi ngồi đọc báo chờ nhóc thức dậy, thật ra tôi muốn đánh thức nhóc bằng một nụ hôn chào buổi sáng nhưng người ta thường nói ‘nhất cự ly nhì tốc độ, dục tốc bất đạt’. Mà tôi đã ở gần nhóc rồi không nên nôn nóng, làm từ từ chậm mà chắc. Vừa đọc đến trang báo thứ ba thì nhóc đi xuống, gương mặt còn ngái ngủ nên nhóc không thấy tôi mà đi luôn vào nhà bếp. Ăn xong bữa sáng nhóc mở cửa đi học, tôi cũng vội vã đi theo sau. Được một lúc thì nhóc quay lại quát tôi

    -Sao anh đi theo tôi !?
    -Tôi đâu có theo cậu, chỉ tình cờ đi chung đường !

    Nhóc nhíu mày hỏi tôi

    -Anh đi đến đâu mà nói là chung đường !?
    -Đại học Tự Nhiên !

    Nhóc nghe xong thì mặt mày xám lại, chân bước loạng choạng. Nhóc không khoẻ sao, một lát nữa tôi tặng nhóc một món quà chắc nhóc sẽ tươi tỉnh hơn. Trường Đại học này cũng khá rộng rãi và tiện nghi nhưng vẫn còn thua xa trường tôi từng học. Nếu không phải muốn được bên nhóc thì còn lâu tôi mới vào đây học

    Tôi ngáp đến thứ một trăm lẻ một mà ông hiệu trưởng còn chưa chịu ngưng, mau xuống đi chứ, để tôi còn lên nói nữa chứ. Vì muốn đọc bài diễn văn này tôi đã cố ý thi vào năm nhất, đáng ra tôi phải học năm thứ hai. Chà, rốt cuộc ông hiệu trưởng cũng chịu xuống, tôi bước lên tay cầm micro. Tôi hướng ánh mắt tình tứ về phía nhóc, nhóc cũng nhìn lại tôi đắm sờ đuối

    -Tôi tên Trịnh Uy Phong, tôi thi vào trường này chỉ để theo đuổi một người. Vương Thiên Thiên, I love you !!!

    Tôi nhìn xuống thì thấy nhóc đang nhìn tôi nghẹn ngào không nói nên lời, chắc là nhóc cảm động lắm đây. Buổi lễ khai giảng kết thúc, mọi người đứng lên đi về lớp của mình. Khoan, sao nhóc đi hướng khác t ôi, nhóc không học cùng lớp với tôi sao. Hỏi lại hiệu trưởng để chắc chắn, sau khi nhận được câu trả lời tôi thất thểu đi vào lớp bên khoa lý. Không có nhóc tôi không muốn học hành gì cả, mong mau tới giờ nghỉ để được gặp nhóc. Tôi mơ màng nghĩ đến lúc gặp nhóc, không thèm để ý xung quanh mình đang đầy những trái tim ‘không ngủ yên’.

    Giờ học dài lê thê cuối cùng đã tạm ngưng, tôi phóng ngay ra khỏi lớp nhưng hành trình đến với tình yêu thật muôn vàn hiểm nguy trập trùng. Các chướng ngại vật mang tên phụ nữ ngày càng tăng theo mỗi bước chân tôi. Vì tình yêu với nhóc, tôi không được đầu hàng. Tôi đến lớp nhóc sau khi mất đi vài cái nút áo và một ít tóc, tôi quen thêm được hai người bạn thân của nhóc. Họ thật dễ mến và thân thiện, Tường Vy , Thọ nói khi nào chúng tôi thành đôi sẽ tặng quà cưới thật hoành tráng. Nhưng nhóc thì không nói gì chỉ cắm cúi ăn, sao nhóc còn chưa trả lời bài tỏ tình của tôi lúc sáng. Chắc là nhóc ngại đợi vắng người mới dám thổ lộ, tôi sẽ kiên nhẫn chờ.

    Vừa tan học nhóc kéo tôi về nhà ngay, chắc là nhóc nôn nóng muốn tỏ tình

    -Ngày mai vào trường anh phải đính chính lại những lời bậy bạ anh nói lúc sáng!
    Tôi có nói gì bậy nhỉ, sao tôi không nhớ. Tôi thắc mắc hỏi lại thì nhóc hét vào mặt tôi.

    -Còn giả bộ !? Chuyện anh nói yêu tôi ấy, anh phải rút lại ngay. Tôi không muốn bị hiểu lầm vì lời nói đùa của anh !!!

    Thế ra nhóc nghĩ lời tỏ tình của tôi là nói bậy, nói yêu nhóc trước mặt đông người là nói chơi. Nhóc đùa à. Trịnh Uy Phong này xưa nay chưa biết nói đùa là gì, tôi phải làm cho nhóc hiểu là tôi không hề đùa giỡn.

    -Tôi không nói đùa ! Tôi thật lòng yêu em !!!
    -Anh…anh không được nói bậy !!!

    Nhóc lúng túng lùi dần ra sau, tôi cũng đứng lên tiến về phía nhóc

    -Anh yêu em, tiểu Thiên. Là thật lòng!
    -Anh không được…! Tôi không cho phép…!

    Gương mặt nhóc như sắp khóc, hình như tôi đã dồn ép nhóc quá rồi. Chúng tôi quen nhau chưa lâu, tôi đâu cần gấp gáp. Từ từ rồi nhóc sẽ phải yêu tôi thôi. Nghĩ thế nên tôi ngừng lại, chuyển hướng tới nhà tắm

    -Bắt đầu từ giờ tôi sẽ tích cực theo đuổi em. Tiểu Thiên, sớm thôi, em sẽ là người của tôi !
    -Mơ đi !!!

    Nhóc hét lên như thế, nhưng tiểu Thiên à, Trịnh Uy Phong này nói được làm được. Em chắc chắn sẽ thuộc về tôi
    Trời đêm ngàn sao lấp lánh, trước khi đi ngủ tôi hôn vào tấm hình nhóc mà Thọ đã cho tôi lúc sáng, ôm chiếc gối có hình nhóc tôi mơ màng nói

    -Ngủ ngon, tiểu Thiên của anh !
    sensitive_schoolboy
    sensitive_schoolboy
    Thành Viên 2
    Thành Viên 2


    Tổng số bài gửi : 313
    Join date : 14/03/2009
    Age : 36
    Đến từ : THIÊN PHONG NGỌC BĂNG CUNG

    Bất ngờ ...........tìm thấy nhau ( sưu tâm Empty Re: Bất ngờ ...........tìm thấy nhau ( sưu tâm

    Bài gửi by sensitive_schoolboy Sun Apr 26 2009, 12:06

    Chap 05:

    -Tao không cần biết Thọ và mày dùng cách gì, ngày mai mà dàn xếp không xong thì đặt vé sẵn trong bệnh viện đi !!!


    Tôi tên Vương Thiên Thiên, mười chín tuổi, là sinh viên năm nhất khoa văn Đại học Tự Nhiên. Tôi là người rất bình thường, học lực chỉ trung bình, luôn hậu đậu đụng vào cái gì là làm hư ngay. Thế nhưng từ lúc mới biết nói tôi chưa một lần kêu la ông trời, phương châm của tôi là: đời là màu hồng, thêm chút đen trắng đời càng đẹp. Thế mà từ khi hắn, Trịnh Uy Phong xuất hiện. Không ngày nào tôi không gào với ông trời rằng:con đã làm lỗi gì mà ông trời nỡ hành hạ con. Trịnh Uy Phong, hắn là sao chổi của tôi. Chỉ cần hắn đứng cạnh tôi là chuyện tốt thành xấu ngay, mà mức độ gây xui xẻo của hắn mỗi ngày tăng cao theo cấp số nhân. Hôm nay đột nhiên hắn nói muốn nghỉ học, tôi mừng húm quên hỏi nguyên do tại sao hắn nghỉ. Tôi cứ tưởng ngôi trường một ngày không có hắn sẽ là thiên đường, nhưng tôi đã lầm. Vừa bước một chân vào cổng trường, thì cà chua trứng thối, dép lào, guốc năm tấc từ bốn phương tám hướng bay như tên lửa về phía tôi. Quá bất ngờ nên tôi đứng yên như tượng, kết quả là tôi lãnh đủ không thiếu một món nào. Đang tự hỏi mình đã làm gì tội lỗi để các đàn anh đàn chị ghét, thì nhỏ Tường Vy xuất hiện trước mặt tôi như thiên thần

    -Khổ thân mày, mặc đỡ đồ tao đem theo nhé !

    Tôi nhìn nhỏ với ánh mắt tràn đầy biết ơn, tới phiên thằng Khanh vỗ vai tôi nói giọng đầy cảm thông ..

    -Cố lên tiểu Thiên. Mày yên tâm, lời đồn qua bốn mươi chín ngày sẽ biến mất !
    -Mày nói vậy là sao ? Tao không hiểu !

    Tôi quay sang thằng bạn ngơ ngác hỏi, thằng Thọ và nhỏ Tường Vy không chịu nói mà cứ lắc đầu chặc lưỡi. Đã bực bội vì bị ghét không biết nguyên do, giờ tới hai đứa bạn cứ vòng vo không chịu trả lời. Tôi hét lên .

    -Hai đứa bây mau trả lời tao, rốt cuộc chuyện này là sao hả !?
    -Mày cứ thay đồ đi đã, định mặc vậy vào lớp à ?

    Nhỏ Tường Vy nói có lý nhìn tôi giờ như chủ hàng bán ve chai di động, gom đống này lại chắc cũng đủ tiền ăn tám tháng. Tôi phóng vào nhà vệ sinh thay đồ còn chuyện kia đợi giờ ăn trưa hẵng hỏi vậy. Giờ nghỉ trưa hôm nay sao lâu tới quá, chắc tại tôi đang nôn nóng mà thôi. Rốt cuộc thầy giáo đã bước ra khỏi lớp, tôi liền kéo hai đứa bạn tới nhà ăn ngay. Chọn một bàn nằm ở góc khuất, kêu đồ ăn xong xuôi tôi bắt đầu hỏi

    -Thật ra là tao đã làm chuyện gì để bị ghét đến như vậy, tao nghĩ từ sáng đến giờ vẫn không ra !
    -Chuyện này không phải lỗi của mày. Có ai đó đã phao tin mày và anh Phong yêu nhau rồi sống chung, các anh chị biết chuyện nên mới đối xử với mày như vậy !

    Tường Vy thong thả uống ly dâu ép để mặc thằng Thọ giải thích, tôi tức tối đính chính lại thông tin sai lệch .

    -Tao không phải người yêu của hắn !!!
    -Thì đúng, nhưng anh Phong đã công bố với cả trường là anh ấy yêu mày !

    Tôi há hốc mồm không nói nên lời bạn bè gặp nạn mà tụi nó thản nhiên ngồi nhìn, đã vậy còn nói móc họng tôi nữa chứ. Mà khoan, hình như có gì đó không đúng, tôi nhăn trán suy nghĩ .

    -Phải rồi !
    -Gì vậy !?
    -Mày nghĩ ra chuyện gì hả !?

    Tường Vy và Thọ chồm lên bàn tò mò hỏi , tôi quắc mắt liếc hai đứa bạn một cú sắc như dao. Ly nước ở bàn trước mặt bọn tôi nổ tung, tội nghiệp cô bé cầm ly nước một phen hoảng sợ tự hỏi sao hôm nay tay mình mạnh như Rambô. Nhỏ Tường Vy, thằng Thọ sợ xanh mặt tụi nó dư biết khi tôi nổi điên thì khủng khiếp như thế nào.

    -Thọ !!!
    -Dạ, có em !
    -Có phải mày bán tin tao ở chung với Phong không hả !?
    -Oan quá, tao đâu có !!
    -Còn chối !? Không phải mày thì là ai hả !? Tao biết mày quá mà !!!

    Tôi dồn thằng Thọ vào đường cùng, tay nắm cổ áo nó tôi dí sát mặt nhìn vào nó như mấy đại ca xã hội đen trong phim, Nhỏ Tường Vy thấy tình hình căng thẳng vội lên tiếng giải vây cho Thọ .

    -Có chuyện gì thì mày từ từ nói làm gì hùng hổ vậy, mày làm thằng nhỏ sợ đến líu lưỡi kìa !
    -Mày im ! Lát nữa tao tính đến mày ! Thọ, mày nghĩ tao học dốt nên không biết gì hết phải không !? Chuyện tao sống chung với Phong ngoài ba, mẹ tao thì chỉ có hai đứa mày biết, cả một con ruồi còn không biết chuyện này. Nếu không phải mày loan tin thì sao cả trường đều biết hả !?
    -Tao…tao lỡ dại. Tại Tường Vy nói bán tin cho mấy chị vừa có tiền vừa có ‘phim vui’ để coi !
    -Mày phản bội tao !!!
    -Thông cảm, tính mạng với tao quan trọng hơn bạn bè !
    -Mày là đồ bạc bẽo !
    -Hai đứa mày cãi nhau xong chưa, làm bộ đánh trống lãng hả !!!

    Nhỏ Tường Vy quay sang tôi cười cầu tài, nó vừa nói vừa vuốt vai tôi như rắn quấn. Nhỏ này tưởng nó là Thanh xà Bạch xà chắc, nhìn nó chỉ thấy giống đầu tắc kè đuôi thằn lằn

    -Thôi mà, có gì đâu mà mày giận. Sớm muộn gì mày cũng gạo nấu thành cơm với anh Phong. Tụi tao giúp mày quen trước tình huống vậy mà !
    -Cám ơn lòng tốt của tụi mày, bạn tốt quá hén !

    Tôi nhỏ giọng nhưng ẩn chứa đầy sát khí, hai đứa nó ôm nhau run cầm cập. Tôi nhếch môi nói giọng lạnh băng.

    -Tao không cần biết Thọ và mày làm cách gì, ngày mai tao không muốn bị quăng đồ vào mặt nữa. Tụi mày dàn xếp không xong thì đặt vé sẵn ở bệnh viện thẩm mỹ đi !

    Phán xong bản án tôi hầm hầm đi ra khỏi nhà ăn, mọi chuyện rắc rối đều do hắn gây ra. Cuộc sống học đường mơ mộng, căn nhà yên tĩnh, tất cả đều bị hắn phá nát. Lửa hận trong tôi bốc ngày càng cao, để giảm nhiệt tôi tung một cú đấm thật mạnh vào thân cây.
    Gió lao xao cành phượng xao động
    Lá vàng lá đỏ lá rụng lá rơi
    Có một con khỉ nhảy loi choi dưới gốc cây vì đau

    Giờ tan học đã đến, tôi nhanh chóng thu xếp sách vở chạy ra khỏi lớp. Nhưng than ôi, người tính đâu bằng trời tính. Vừa ló đầu ra khỏi lớp tôi liền bị mười mấy anh chị sinh viên túm lấy, nhỏ Tường Vy nhìn theo tay chậm khăn giấy mà mắt thì không có giọt nước nào. Thằng Thọ ít ra còn có lòng thương đồng loại, nó vẫy vẫy tay nhép miệng nói: đi đường bình an, tao sẽ đốt tiền giấy nhà lầu xe hơi cho mày. Bạn bè thế đấy, tôi hối hận sao mình lại đi quen hai con quỷ máu lạnh này.

    Phòng thể dục vắng người, mắt liếc trái phải, ngó trước ngó sau. Thập diện đều có mai phục đến nước này tôi chỉ còn cách dùng hạ sách, tôi vừa quỳ vừa lê lết vừa khóc lóc vừa níu áo mấy anh chị.

    -Các anh các chị tha cho em, em với tên Phong không có dây mơ rễ má gì hết. Em…!
    -Nhờ em gửi những món quà của bọn chị cho Phong được không ?
    -Hả !?

    Tôi nín ngay màn nước mắt cá sấu, roáy tai hai ba bận để chắc mình không nghe lầm. Tôi hỏi lại lần nữa.

    -Xin lỗi chị vừa nói gì ạ ?
    -Bọn này nhờ chú em gửi quà cho Phong, nghe nói hai người sống chung mà !

    Lần này thì tôi chắc chắn mình không nghe lầm. Như bắt được vàng, tôi đứng lên nở nụ cười của con buôn.

    -Dà, đúng là em ở chung với Phong. Mấy anh mấy chị muốn gửi gì cứ đưa em, em nguyện là con én đưa thư !
    -Hay quá !!!

    Từ đâu đó vọng đến một dàn đồng ca, tôi quay đầu nhìn ra cửa. Hàng trăm thanh niên nam nữ đang xô đẩy tiến vào cánh cửa nhỏ phòng thể dục. Không lâu sau tôi chết ngộp trong núi quà

    Chiều nắng đổ bóng dài, một con lừa lê từng bước nặng nhóc kéo chiếc xe đẩy đầy nhóc quà thư.

    Sau một quãng đường dài cực khổ, ngôi nhà thân yêu hiện ra trước mắt tôi. Định bụng vào nhà sẽ chửi hắn một trận thì cánh cửa bật mở. Hắn đứng đó đeo cái tạp dề màu hồng đang toe toét cười nhìn tôi.

    -Anh làm xong cơm tối rồi, em nhanh đi tắm rồi ra ăn cơm !

    Hắn không để tôi nói câu nào đã đẩy tôi vào nhà tắm, cái mát của nước làm bao nhiêu bực tức của tôi tan biến hết. Nhìn bàn ăn đầy những thức ăn ngon mắt, tôi nghĩ công tử như hắn phải vất vả lắm mới làm ra được. Thôi thì vì bữa ăn này tạm tha cho hắn một lần. Tôi kéo ghế ngồi xuống, nhận chén cơm từ tay hắn tôi bắt đầu gắp thức ăn. Đưa miếng cà rốt có hình con sóc vào miệng, tôi nhai chưa kịp nuốt trọng thì đã phun vào mặt hắn.

    -Xin lỗi. Tôi không thích ăn cà rốt lắm, để tôi thử miếng thịt bò này cho !
    Bỏ thịt bò vào miệng, thịt dai nhách. Nhìn hắn đang chăm chú xem tôi ăn, tôi đành nhắm mắt đưa răng nuốt miếng thịt bò giẻ lau. Để rồi giây sau tôi phải trợn trắng mắt vì nghẹn.

    -Ư…nướ…nước …
    -Tiểu Thiên, em có sao không !?

    Hắn vội vàng đi lấy cốc nước đưa cho tôi. Nếu chậm thêm vài phút nữa thì ngày này năm sau hắn phải thắp nhang cho tôi rồi. Quăng đũa vào người hắn, tôi há mỏ định chửi thì nhìn thấy bộ dạng cún con bị bỏ rơi của hắn nên đành ngậm miệng lại. Tôi cố dằn lòng nuốt hận không la hắn câu nào, dù đang tức muốn đem hắn đi nướng trui. Đồ ăn hắn làm y như con người hắn, chỉ có cái mã bề ngoài. Không muốn nhịn đói đến sáng, tôi thở dài đứng lên đi vào bếp. Xắn tay áo tôi bắt đầu chế biến lại những món hắn nấu.

    -Tương !
    -Đây !
    -Dầu mè !
    -Có !
    -Đưa chén đây !
    -Có liền !

    Hắn lăng xăng bên cạnh giúp tôi, kể cũng tội hắn dù sao cũng là một đại công tử, làm sao biết nấu ăn được. Hắn không gây cháy nhà là tôi đã tạ ơn thánh thần rồi. Nhìn hắn ăn ngon lành như bị bỏ đói cả tháng, lòng tôi chợt thấy vui vui. Đang suy nghĩ thì hắn nói chen vào, tôi lơ đãng trả lời

    -Tiểu Thiên nấu ăn ngon quá !
    -Ờ
    -Anh ăn cục thịt này nha !
    -Ờ
    -Sau này mỗi ngày em nấu ăn nhé !
    -Ờ
    -Tuyệt quá !
    -Hả…!?

    Chết, tôi vừa nãy nói gì thế. Cái tật lơ đãng giờ hại tôi rồi, dù tôi nấu ăn cũng khá nhưng mắc gì tôi phải nấu cho hắn ăn. Còn khuya nhé, tôi dứt khoát từ chối chuyện này.

    -Nè, chuyện tôi nói lúc nãy xem như không có nhé !
    -Chuyện lúc nãy là chuyện gì ?
    -Thì chuyện tôi hứa sẽ nấu ăn…!!!
    -A, anh phải đi rửa chén !

    Hắn nhanh chóng chuồn mất, giờ thì tôi biết mình đã sụp bẫy.

    Trời chưa tắt nắng, một tiếng hét vang vọng đến trời xanh.

    -Ông trời ơi, con đã làm lỗi gì !!!

    Ông trời cũng muốn la lắm, nhưng nhìn lên chỉ có vũ trụ màu đen. Thế nên ông đành ngậm ngùi nhìn xuống, tiếp tục nghe con quái thú la hét.

    Hôm nay vẫn là một ngày bình thường
    sensitive_schoolboy
    sensitive_schoolboy
    Thành Viên 2
    Thành Viên 2


    Tổng số bài gửi : 313
    Join date : 14/03/2009
    Age : 36
    Đến từ : THIÊN PHONG NGỌC BĂNG CUNG

    Bất ngờ ...........tìm thấy nhau ( sưu tâm Empty Re: Bất ngờ ...........tìm thấy nhau ( sưu tâm

    Bài gửi by sensitive_schoolboy Sun Apr 26 2009, 12:06

    Chap 06:

    Ngày hai mươi tháng tư, hai mươi năm trước anh chàng đẹp trai nhất vũ trụ đã sinh ra. Đó chính là Trịnh Uy Phong, vì muốn có bữa sinh nhật đặc biệt tôi phải hy sinh nghỉ học một ngày. Tiễn nhóc ra khỏi cửa tôi bắt đầu bắt tay vào công việc, trước tiên là quét dọn nhà cửa thật sạch sẽ. Khi căn nhà đã bóng loáng không còn hạt bụi thì chuông đồng hồ vừa điểm đến số mười hai.

    -Trưa rồi à, nhanh thật. Giờ này chắc tiểu Thiên đang ăn cơm, không gặp nhóc nửa ngày rồi, nhớ nhóc quá !

    Sau nửa tiếng chìm trong cơn nhớ nhóc, tôi đứng dậy ra siêu thị mua đồ. Mỗi lần tôi đến cửa hàng nào là y như rằng được tặng thêm đồ hoặc lấy miễn phí, xem ra đẹp trai cũng có lắm lợi lộc. Mua xong các thứ tôi trở về nhà, vào bếp mặc tạp dề. Tay trái cầm quyển sách dạy nấu ăn, tay phải cầm con dao tôi bắt đầu công cuộc làm bếp.

    -Á á, cắt trúng tay !
    -Ui da ! Dầu văng trúng mặt rồi !!
    -Chết tiệt, nồi thịt bị khét !!!

    Sau một hồi vất vả vật lộn với nhà bếp tôi cũng làm xong tám món ăn, nhìn cũng đẹp ra phết. Tôi quả là thiên tài làm bếp lần đầu nấu ăn mà làm đẹp không thua gì đầu bếp năm sao. Mãi tự tâng bốc mình, tôi bay trên mây mà quên đáp xuống để nếm thử vị món ăn. Kết quả cho sự xớn xác của tôi là được đắp mặt cà rốt miễn phí và hứng chịu ánh mắt muốn băm tôi ra làm thịt bằm của nhóc. Nhóc đứng dậy, tôi cứ tưởng lần này mình tới số thật rồi, chết chắc. Nhóc bước vào nhà bếp, xào xào nấu nấu, ra không phải nhóc định uýnh tôi. Tôi thề không bao giờ nấu cái gì nữa, chứ để nhóc nhìn tôi kiểu này thêm vài lần chắc tôi đứng tim mà chết quá. Công nhận nhóc nấu ăn ngon thiệt, hơn hẳn các đầu bếp đẳng cấp thế giới mà tôi từng ăn. Được ăn thức ăn nhóc nấu, chắc tôi sắp chết ngất vì hạnh phúc mất

    -Tiểu Thiên nấu ăn ngon quá !
    -Ờ

    Nhóc trả lời thờ ơ hình như đang bận suy nghĩ chuyện gì, trong đầu tôi chợt loé lên suy nghĩ sáng như đêm ba mươi. Tôi nhìn nhóc bằng cặp mắt gian xảo vì biết nhóc hiện giờ không nhìn lên tôi để nhận ra nguy hiểm đang đến.

    -Anh ăn cục thịt này nha !
    -Ờ
    -Sau này em nấu ăn mỗi ngày nhé !
    -Ờ
    -Tuyệt quá !
    -Hả…!?

    Nhóc giật mình, hình như đã biết mình lỡ lời. Nhưng muộn rồi nhóc ơi, đã bước chân vào bẫy thì sao nguyên vẹn bước ra được hả nhóc. Một hồi lâu sau nhóc nói với tôi.

    -Chuyện tôi nói lúc nãy xem như không có nhé !
    -Chuyện lúc nãy là chuyện gì ?

    Tất nhiên tôi biết nhóc đang định nói gì nhưng tôi vẫn vờ ngây ngô hỏi, nhóc định rút lại lời nói à, không dễ đâu. Nhóc gắt gỏng với tôi.

    -Thì chuyện tôi hứa sẽ nấu ăn…!!!
    -A, anh phải đi rửa chén !

    Thấy tình hình nguy hiểm tôi vội chuồn êm vào bếp trước khi nhóc kịp nói hết câu, tôi vừa rửa chén vừa khúc khích cười. Hôm nay tôi đã có món quà sinh nhật thật tuyệt vời từ nhóc, đây là lần sinh nhật vui nhất từ trước đến giờ của tôi. Tôi hát khe khẽ bài hát tôi tự sáng tác dành tặng nhóc.

    -My sweet honey, you are my love. I love you when I see you at the first time.Oh, my sweet honey I love you so much, you known. You are my only love…
    (bé yêu, em là tình yêu của tôi. Tôi yêu em từ phút đầu gặp gỡ. Ôi, bé yêu ơi tôi yêu em rất nhiều, em biết chăng. Em là tình yêu duy nhất của tôi…)

    Sponsored content


    Bất ngờ ...........tìm thấy nhau ( sưu tâm Empty Re: Bất ngờ ...........tìm thấy nhau ( sưu tâm

    Bài gửi by Sponsored content


      Hôm nay: Sat Apr 27 2024, 00:35